Danh sách Blog của Tôi

LOI NHAC SUU TAM.





Trình duyệt của bạn có thể không hỗ trợ hiển thị hình 
này.












 
Âm nhạc là tiếng nói là tình yêu của muôn thủa
Dĩ vãng là những nốt nhạc đã qua đi ,nhưng dư âm còn vang mãi .
Tình yêu đã qua đi nhưng kỷ niệm nào vẫn còn đó ,
Viết cho những ai đã yêu ,đang yêu và......chưa yêu !!!!!
(Sưu tầm Viết Giáp. Tập nhạc được thu lấy từ nhiều nguồn khác nhau, ắt sẽ có những dị bản , mong các bạn thông cảm )






                           Chắp tay lạy người( trúc phương)
                    Tôi chắp tay xin lạy tôi lạy người đời
Lạy bạn bè lạy anh đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
ghi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.

Tôi chắp tay xin lạy đêm ngủ thật lạ
Mà lạnh đầy cô đơn buốt thịt da
Ôm mối tình liêu trai
Cơn mê vùng trôi xa khỏi tầm tay
Để tôi nói ghét người yêu người.

ĐK:
Khơi thêm đau vết thương đời mang
Nhớ yêu đương, nỗi nhớ bàng hoàng
Bạn thân trở mặt người yêu xa dấu tay rồi
Lạy người cho tôi biết buồn
Nên sau đã trở thành oán hờn.

Tôi chắp tay xin cám ơn thật vội vàng
Để được bình yên trên bước ngựa hoang
khi yêu hoài phôi pha
Ghi trong bài ca cho người phụ ta
Lời tha thiết cũng thành xa lạ
















                    BÔNG CỎ MAY ( TRÚC PHƯƠNG)
Những ngày chưa nhập ngũ, 
Anh hay dắt em về vùng ngoại ô có cỏ bông may.

Ở đây êm vắng thưa người, còn ta với trời,
thời gian vào đêm, rừng sao là nến, khói sương giăng lối cỏ quen.
Tóc mây thơm mùi cỏ,
Đưa anh thoát xa dần vùng trần gian,
vơi những ưu tư,
cỏ may đan dấu chân tròn,
đường đi bước mòn,
Sợ khi người đi để thương, để nhớ
Tiếng yêu đương ai nỡ chối từ.

Đường hành quân, nắng cháy da người,
Tuổi vui thiếu niên, vẫn thương mình thương đời.
Nhiều khi trong giấc mộng một hồi kêu tên em,
kêu chỉ một tên.

Những ngày anh đi khỏi
Xin em chớ đi lại vùng tình yêu, lắm bẫy nhân gian,
để đêm khói thuốc tay vàng, tìm nhau thấy gần.
Ngủ trên cỏ may, thường khi vào tối,
nhớ hương may, nhớ cả người





















                  NỬA ĐÊM NGOÀI PHỐ ( TRÚC PHƯƠNG)
Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời ...

Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên ..

Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm,
Một người không hẹn đến
Mà tiếng bước buồn thêm ..

Tiếc thay hoài công thôi
Phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thừa
Để người không gặp nữa
Về nối giấc mơ xưa

Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song len vào hồn
Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi ...

Đời còn nhiều bâng khuâng
Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này
Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười
Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi ...














                        THÓI ĐỜI ( TRÚC PHƯƠNG)
Đường thương đau đày ải nhân gian
ai chưa qua chưa phải là người !
Trong thói đời, cười ra nước mắt !
Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu.
Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao,
còn gian dối cho nhau.

Người yêu ta rồi cũng xa ta
nên chung thân ta giận cuộc đời !
Đôi mắt nào từng đêm buốt giá !
Bên chiếu chăn tình xa nhịp thở,
Tiền đổi thay khi rủ cơn mê
để chua xót trên lối về !

Rượu trần ai gội niềm cay đắng.
Những suy tư in đậm cuộc đời,
Mình còn ai đâu để vui
khi trót xa vũng lầy nhân thế.
Cỏ ưu tư muộn phiền lên xám môi.

Bạn quên ta tình cũng quên ta
nên trắng đêm thui thủi một mình !
Soi bóng đời bằng gương vỡ nát,
Nghe xót xa ngời lên tròng mắt.
Đoạn buồn xa ta đã đi qua.
Ngày vui tới, ôi còn xa.

















HẬN  ĐỒ BÀN ( XUÂN TIÊN)
Rừng hoang vu !
Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù
Ngàn gió ru
Muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù.
Vạc kêu sương !
Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường.
Đàn đóm vương
Như bóng ai trong lúc đêm trường về.
Rừng trầm cô tịch
Đèo cao thác sâu
Đồi hoang suối reo
Hoang vắng cheo leo
Ngàn muôn tiếng âm
Tháng, năm buồn ngân...âm thầm...
hòa bài hận vong quốc ca .
Người xưa đâu ?
Mà tháp thiêng cao đứng như buồn rầu .
Lầu các đâu ?
Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màụ

Đồ Bàn miền Trung đường về đây ...
Máu như loang thắm chưa phai dấu
xương trắng sâu vùi khí hờn căm...khó tan.
Kìa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai nhấp nhô trên sóng xa xa tắp !
Mơ bóng Chiêm thuyền Chế Bồng Nga ...
Vượt khơi
Về kinh độ
Ngàn thớt voi uy hiếp quân giặc thù.
Triền sóng xô
Muôn lớp quân Chiêm tiến như tràn bờ.
Tiệc liên hoan
Nhạc tấu vang trên xứ thiêng Đồ Bàn.
Dạ yến ban
Cung nữ dâng lên khúc ca Về Chàm.
Một thời oanh liệt
Người dân nước Chiêm.
Lừng ghi chiến công
Vang khắp non sông.
Mộng kia dẫu tan.
Cuốn theo thời gian nhưng hồn ngàn đời còn theo nước non.
Người xưa đâu,
Mồ đắp cao hay đã sâu thành hàọ
Lầu các đâu ?
Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu .
Đồ Bàn miền Trung đường về đây ...
Máu như loang thắm chưa phai dấu
xương trắng sâu vùi khí hờn căm...khó tan.
Kìa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai nhấp nhô trên sóng xa xa tắp !
Mơ bóng Chiêm thuyền Chế Bồng Nga ...
Người xưa đâu ?




HẬN THA LA ( DZŨNG CHINH )
Đây Tha La Đây xóm đạo tiêu điều
Cây buồn quanh hận thù dâng ai oán
Đây mênh mông, Tha La buồn quạnh quẽ
Kìa rừng cây trái ngọt khách một dạo về thăm xóm
Hồn ngây ngất và buồn xưa lây lất
Nhìn hoa máu rưng sầụ

Đây Tha La Đây xóm đạo hoang tàn
Mây trời vây quanh màu tang khói lửa
Bao năm qua, Tha La còn chờ đó
Đoàn người đi giết thù đã hẹn về từ dạo ấy
Lòng viễn khách, bồi hồi như thương tiếc
Mùa thu nắng hanh vàng.

ĐK:

Tha La ơi, xóm đạo ơi
Còn đâu nữa chiếc áo ngày xưa
Đành khép kín, khoác vào bộ chiến y
Lòng hờn căm, một chiều xưa lửa dậy
Nghe não nùng chưa, Tha La sầu khuất biếc
Xóm đạo chắc hận thù.

Đây Tha La Đây xóm đạo yên lành
Nay còn Đây một rừng xanh suối mát
Tha La ơi, khi nao giặc tan hết
Ngày vui xưa trở lại, khách sẽ hẹn về thăm xóm
Hồn lây lất, và buồn xưa chất ngất
Hận kia đến bao giờ.
















HÀNH TRANG GIà TỪ ( TRƯỜNG SA )
Đêm đã dần trôi có phải đêm này là ta xa cách
Ai biết cho mình lặng yên cúi đầu
Chờ câu nói thương yêu
Em nghe không ngoài kia
Trời Đông đã lên rồi
Bao lớp người đi đầu mây chân gió
Vai nặng gánh sông hồ
Còn bao lâu nữa xin em thôi hờn dối.

Đây gói hành trang xếp lại cho tròn để anh đi nhé
Xin chớ u buồn vì trong những ngày dài anh vắng xa em.
Hôm nay tay cầm tay
Nhưng chưa nói chi nhiều trong lúc tạm xa
Rồi trong đêm khuya vắng
Em chợt giấc mơ vàng
Là khi em thấy nhiều ước mơ.

Anh xin trời đừng cho mưa rơi rơi
Đừng cho lệ rơi người ấy
Nếu biết Xuân không sang thì dám mơ chi nhiều
Mà một khi anh đã hứa yêu em
Vì đời còn những lúc sum vầy
Sá chi bao cách ngăn sau này.

Giây phút biệt ly chớ để tâm hồn nặng câu lưu luyến
Anh hứa đem về mùa Xuân bất tận ở trên má môi em
Nhưng xin em đừng quên
Từng đêm súng vang về trong giấc ngủ say
Là khi anh đã dâng cuộc sống cho đời
Và cho đôi lứa đẹp ước mơ...!!!















                     XIN CÒN GỌI TÊN  NHAU ( TRƯỜNG SA )
Nuối tiếc
Am 4/4



Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ

Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên

Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say

Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian giối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi thầm tên nhau ...!












                            LÁ THƯ ĐÔ THỊ ( TUẤN LÊ )
Thư  trước Hùng gửi thăm tôi, nhằm ngày thi sắp tới.
Nên tôi chưa trả lời
Hôm nay xong hết rồi, tình bạn sống trong tôi.
Thư này thay câu nói.

Hùng ơi bọn mình chung lớp chung đôi
Thời gian vàng son ngắn ngủi qua rồi
Bút nghiêng món nợ không vay, chữ trả cho thầy
Mười năm hao giấy, viết mòn bàn tay.

ĐK:

Hôm qua dạo phố gặp Huyền
Bên chồng vòng tay ấm êm,
Thấy mình nàng vờ chẳng quen
Hùng ơi đã đành duyên chẳng lên đôi
Ngọn nguồn đâu phải do tôi, cớ sao nàng hờ hững?

Đường phố mưa bay, bay trắng đầu
Cạn chén ly bôi chưa hết sầu
Nhớ chiều mưa đổ, mưa ngâu
Đường xưa hun hút ngõ sâu
Mình ba bốn đứa tâm sự đêm thâu.

Thư viết còn nhiều nhưng thôi
Ngày gặp nhau sẽ nói nên tâm tư còn dài
Trăng lên cao sẽ tàn, tình bạn vẫn bao la,
Như rừng cây thêm lá.

Bạn ơi lời thành xin chúc cho anh
Đường mây, nhiều may ít rủi yên lành
Chữ nghiêng giấy mộng mực xanh
Gói cả chân tình, nhờ khu bưu chính,
Bắt cầu về anh.











                   SÀI GÒN THỨ BẢY ( ANH BẰNG )
Sài Gòn thứ bảy ngàn hoa trên đường...
Lòng mình cứ tưởng mùa xuân yêu đương
Đời tôi năm tháng phong sương
Dầm mưa dãi nắng biên cương
Nay tôi về kiếm người tôi thương ...

Sài Gòn thứ bảy còn ai mong chờ ...
Một người lính trẻ về thăm kinh đô ...
Ngời lính chiến ấy là tôi ..
Lần đi khi nắng chưa vơi ..
Gởi trọn nỗi thương cuộc đời..

ĐK:

Ô hay chốn đây
Bao lần tay nắm tay ..
Nhưng rồi chiều hôm nay
Tôi đi tìm em nào thấy !
Thôi nhé giây phút sống tơ vương !
Ngày mai tôi lên đường
Với những người thương

Tiền đồn vắng vẻ mà sao không buồn
Sài Gòn thứ bảy mà nghe cô đơn
Còn biết nói những gì hơn..
Tình tôi dâng hiến giang sơn
Chắc người ấy không giận hờn!
















                NGƯỜI THỢ SĂN VÀ ĐÀN CHIM NHỎ ( ANH  BẰNG )
Một người thợ  săn âm thầm 
mang súng lang thang vào rừng .
Bầu trời bình minh muôn ngàn
tia nắng sớm xuyên màn sương.
Một vài cụm mây như
chùm hoa trắng bay trong trời xanh,
Rất xinh và rất xinh.

Kìa một bầy nai vương sừng
ngơ ngác phóng nhanh vào rừng .
Còn một bầy chim vô tình
vẫn hót líu lo đùa chơi.
Nào ngờ thợ săn đang cầm cây súng
bắn lên cành cây.
Chim chết chim lạc bầy

Ngay hôm sau cũng nơi này
Chim đang kêu vang gọi bầy .
Nào ngờ bên góc cây
Người thợ săn hôm trước
Núp thân sau lùm cây.

Chim yên tâm sống vô tình,
Yêu thương nhau trên đầu cành .
Đạn vụt bay đến nhanh
Cả bầy chưa tung cánh
Xác rơi trên đất lành .

Rồi người thợ săn âm thầm
mang súng mang chim trở về .
Lề đường bầy chim không thù
không oán hót cho người nghe .
Rượu nồng thịt thơm bao người
nâng chén no say đùa vui
Đâu biết chim ngậm ngùi .








                 NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI ( ANH BẰNG )
Tôi xa Hà  Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu 
Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương
thành khói tan theo mây chiều
Hà Nội ơi! Nào biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai
ven hồ khua nước trong như ngày xưa


Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân tròn  đắm say
Đôi tay ngọc ngà dương gian, tình ái em đong thật đầy
Bạn lòng ơi! Ngày ấy tôi mang cây đàn
quen sống ca vui bên nàng
Nay khóc tơ duyên lìa tan


Giờ đây biết ngày nào gặp nhau
Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng mấy câu
Thăng Long ơi! Năm tháng vẫn trôi giữa giòng đời
ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi
Hồ Gươm xưa vẫn chưa phai mờ
Hôm nay Sài Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui
Nhưng riêng một người tâm tư sầu vắng đi
trong bùi ngùi

Sài Gòn ơi! Mộng với tay cao hơn trời
Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên đẹp đôi ./.




















                                  NÓ ( ANH BẰNG )

                    Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo
Ngày nó sống kiếp lang thang
Ngẩn ngơ như chim xa đàn
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn

Mẹ nó ra đi khi còn tấm nhỏ
Một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no
Cuộc sống đói rách bơ vơ
Hỏi ai ai cho nương nhờ
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ

Đêm đêm nó ngủ một manh chiếu rách co ro
Một thân côi cút không nhà
Thân em lá cỏ bạn quen ai có đâu xa
Thằng tư con tám hôm qua trên phô lê la

Miền bắc điêu tàn nên đời nó khổ
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no
Nhiều lúc nó khóc trong mơ
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ
Bao giờ cho đến bao giờ ./.















                     CHUYỆN HOA TIGON ( ANH BẰNG )
thơ: TTKh


Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn
Nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương

Người ấy thướng hay vuốt tóc tôi
Thở dài khi thấy tôi hay cười
Bảo rằng hoa sáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Từ mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

ĐK:
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời hỡi người ấy có buồn không
Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa màu hồng

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Từ mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời hỡi người ấy có buồn không
Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng





                   XIN ANH GIỮ TRỌN TÌNH QUÊ ( DUY KHÁNH)

Chung vui đêm này cho trọn tình yêu thương
Đẹp tình quê hương mai tôi về chúng mình đôi đường
Giờ phút phân kỳ ai lên đường ai vấn vương
Mình thương, thương nhau trong đời
Thương nhau trong lời yêu nước Việt mà thôi
Xin nhớ anh ơi!
Anh ra đi vì nghe lời buồn quê hương
Nhịp cầu yêu thương bao năm rôì vẫn còn đôi đường
Từ giả phố phường anh lên đường không vấn vương
Hỏi anh bao nhiêu thu rồi, biên cương xa vời mơ ước gì hỡi lòng trai
Sông núi chia phôi
Anh ơi, anh ơi!
Trời Nam đau khổ, nhà Việt Nam cách trở, Mẹ Việt Nam đau khổ
Mình người Nam muôn thuở giữ trong lòng cho trọn tình quê
Hơn hai mươi năm chinh chiên' điêu tàn, đau xót vô vàn
Tôi sống âm thầm không nói nên lời nên viết bài ca tặng người
Anh ơi cho dù anh trở về quê hương hoặc còn tha phương
Xin anh còn giữ vẹn câu thề
Dù gió mưa về vẫn một lòng yêu mến quê
Ngày mai ta xa nhau rồi nhưng tin trong đời anh sẽ còn gặp tôi
Quê cũ mừng vui












                       KHÔNG BAO GIỜ NGĂN CÁCH ( TRẦN THIỆN THANH)

Sáng tác giữa thập niên 60
Nhịp 4/4 Điệu Boléro Hợp âm Rê trưởng
1.
Anh về . . . với em rồi mai lại đi
Đường xa . . . mang theo bao nhiêu tình ý
Viết tên người yêu lên ba lô nặng trĩu
Đêm quân hành dừng chân đồi hoa tím
Nhớ xưa đôi mình hẹn nhau mà sao sáng
Đâu bằng đôi mắt em
2.
Chúng mình . . . cách xa mà vẫn gần nhau
Tình yêu . . . không mau phai như màu áo
Dẫu cho thời gian đem tâm tư vào nhớ
Lá rơi gọi mùa thu về sân úa
Vẫn không bao giờ . . .
Không bao giờ ngăn cách đâu em

Điệp khúc
Không bao giờ
Không bao giờ ân tình lại vỡ đôi
Một người đi nghe thương sao thương nhiều quá
Dáng một người em xinh sao quá xinh màu má
Không bao giờ
Không bao giờ giữa mùa hè tuyết rơi
Một đời hoa không khi nào hai lần nở
Trái mộng còn trinh nguyên khi đón anh trở về
3.
Với em . . . với em rồi anh lại đi
Thì đôi . . . tim non không xa vạn lý
Áo anh nhuộm phong sương nhưng quê hương đẹp ý
Lối trăng đầy tình em còn soi sáng
Sẽ không bao giờ
Không bao giờ ngăn cách đâu em

(trở lại điệp khúc, hát phiên khúc 3 rồi chấm dứt bằng . . . )
Sẽ không bao giờ
Không bao giờ ngăn cách trong tim
Sẽ không bao giờ
Không bao giờ ngăn cách trong tim
Sẽ không bao giờ
Không bao giờ ngăn cách trong tim

Chép lại từ băng nhạc cassette "Tiếng Hát Thanh Tuyền 2", thực hiện tại Saigon đầu thập niên 70 . Ban nhạc: Lê Văn Thiện và Trần Trịnh

                         NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH ( TRẦN THIỆN THANH )

                           Nếu em không là người yêu của lính
Em sẽ nhớ ai Chủ Nhật trời xinh
Em sẽ nhớ ai đêm sương lạnh lùng
Và giữa chốn muôn trùng
Ai viết tên em lên tay súng.
Nếu em không là người yêu của lính
Ai sẽ nhớ em chiều dừng hành quân
Ai khẽ nhắc tên em muôn nghìn lần
Để thấy cánh sao gần
Không đẹp bằng hồ mắt giai nhân
ĐK:
Hỡi người em gái Gia Long ơi
Hỡi người em chốn xa xôi
Áo trinh thơm mùi giấy
Có khi anh ngỡ là mình quen nhau từ kiếp trước
Đến bây giờ mơ ước tròn tơ duyên
Để má em thêm hồng
Nếu em không là người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về tặng em
Ai băng gió sương cho em đợi chờ
Và những lúc anh về
Ai kể chuyện đời lính em nghe
Hỡi người em gái Gia Long ơi
Hỡi người em gái chốn xa xôi
Áo trinh thơm mùi giấy
Nhớ hôm em về
Đường chiều nghiêng nghiêng cầu sắt đó
Khiến cho lòng anh thấy nhiều lo âu
Anh sợ má em phai màu
Nếu em không là người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về tặng em
Ai băng gió sương cho em đợi chờ
Và những lúc anh về
Ai kể chuyện đời lính em nghe ./.











                         RỪNG LÁ THẤP ( TRẦN THIỆN THANH )
.
Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi
Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì
Tôi là người đi chinh chiến dài lâu
Nên mộng ước đầu tôi nghe đã chìm sâu.

2.
Từ máy thu thanh cô nàng vừa ca:
"Trọn kiếp yêu anh lính khổ xa nhà"
Giữa rừng già vang tiếng hát thật cao
Nhưng giữa già tôi có thấy gì đâu?

ĐK:
Sao không hát cho người giết giặc trên cầu
Khi bùn lầy còn pha sắc áo xanh
Trong khói súng xây thành
Mắt quầng thâm mất ngủ
tàn đêm khói lửa,
Giờ chỉ còn hai tiếng "mến anh"

Sao Không hát cho những người còn mải mê
Lá rừng che kín đường về phồn hoa
Sao không hát cho những bà mẹ hằng đêm nhớ con xa
Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.

3.
Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh.
Đời lính quen yêu gian khổ quân hành
Nghe từ ngày thơ tiếng súng triền miên
Đánh giặc lâu bền cho non nước bình yên

4.
Lời hát xin gây rung động thật sâu
Đừng hát như chim giữa rừng lá sầu
Xin thật lòng qua câu hát đầu môi
Như lính giữa rừng yêu lá thấp mà thôi


Tặng anh hùng mũ xanh chiến trường Bình Lợi,
Cố Đại Úy Vũ Mạnh Hùng TD3/TQLC

Sáng tác năm 1968



                         TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH TRẺ ( TRẦN THIỆN THANH )

Từ  khi anh thôi học, từ khi đôi lứa đôi đường
Từ sông ngăn núi trở tạ từ không nói nên lời
Từ khi gót sông hồ ngược xuôi,
Ôi những đêm thật dài hồn nghe thương nhớ ai
Một năm tìm vui nơi quan ải chưa về một lần,
dù chỉ một lần thôi

Tàn đêm anh chưa ngủ, lều xưa in bóng trăng gầy
Đời trai chưa biết mỏi, ngại gì giông tố trong đời
Người ơi, nếu hay rằng vì yêu
Vai áo tôi bạc màu để yên vui lối xưa.
Tình yêu vừa nhen tin đôi lứa xin hẹn một lời,
dù chỉ một lời thôi

Đầu Xuân mình yêu nhau, cuối hạ mình giã từ.
Mùa thu xuôi quân về biên khu
cho đến đông tàn chỉ nhận một lần thư.

Mong sau em anh hiểu rằng, đời lính dẫu phong trần
Nhưng yêu như yêu nhân tình và đậm đà như chúng mình
Những đêm hẹn hò, giận hờn rồi yêu nhau hơn

Từ khi anh thôi học, lòng thương biết mấy cho vừa
Từ khi ta cách trở, kỷ niệm chưa xóa bao giờ
Cầu xin tóc em còn màu xanh
Xin má em vẫn hồng, và môi em vẫn nồng

Đại đương tình yêu dâng cao sóng
Xin về ngập tràn lòng chúng mình chờ mong.
Tình kia vừa nhen tin đôi lứa
Xin hẹn một lời dù chỉ một lời thôi!














                  CHUYỆN TÌNH MỘNG THƯỜNG ( TRẦN THIỆN THANH )
                                                          TIẾC THƯƠNG MỘT ĐỜI THÂN GÁI,
                                                            XÓT XA CHO MỘT ĐỜI TRAI
Vẫn biết trên cõi  đời thường
yêu thường mơ lứa đôi
Nếu biết sống giữa trời tình
yêu là con nước trôi
Trôi lang thang qua từng miền
Lúc êm ái xuôi đồng bằng.
Cũng có lúc thác gập ghềnh
chia từng con nước xuôi
Mời bạn nghe chuyện thê lương
Khóc cho người lỡ yêu đương
Trời già nhưng còn ghen tương
Cách chia người trót thương

Em xinh em tên Mộng Thường Mẹ gọi em bé ngoan
Em xinh em tên Mộng Thường cha gọi em bé xinh
Đến lúc biết mơ mộng như những cô gái xuân nồng
Nàng yêu anh quân nhân Biệt Động
trong một ngày cuối đông
Chuyện tình trong thời giao tranh
vẫn như làn khói mong manh
Chàng về đơn vị xa xăm
nàng nghe nặng nhớ mong

Yêu nhau lúc triền miên khói lửa
Chuyện vui buồn ai biết ra sao
Nhìn quanh mình sao lắm thương đau
Khi không thấy người yêu trở lại
Tình không tìm ra dấu ban mai
Người không tìm ra dấu tương lai
Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em nhỏ phương xa
Một đêm buồn có gió đông qua

Xin cho yêu trong Mộng Thường
nhưng mộng thường cũng tan
Xin cho đi chung một đường
sao định mệnh chắn ngang
Xin ghi tên chung thiệp hồng
bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng
Cô dâu chưa về nhà chồng
Ôi lạnh lùng nghĩa trang

Chàng thề không còn yêu ai
dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
Chàng hẹn nàng kiếp mai

                CHUYỆN HẸN HÒ ( NHẬT TRƯỜNG )
Hẹn chiều nay mà  sao không thấy em
Gió hiu hiu, lòng bỗng nghe lạnh thêm.
Chiều mù sương hay mù khói thuốc anh?
Em không lại anh nhủ lòng sao đây?

Em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em.
Áo ai xanh hờ hửng đi vào đêm.
đợi một giây nghe bằng thế kỷ sầu
Em mới yêu lần đầu, mà anh đã yêu lần sau.

DK:
Chắc tại chiều hôm nay không còn nắng
để thêm hồng đôi má thắm giai nhân.
Chắc tại mưa trên vùng xa tít đó,
Sợ mưa lạc đường làm ướt áo em anh.
Hay tại ngày hôm kia em gần khóc
Anh lại vụt về quên lâu mắt thu mưa.
Thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
để anh buồn như anh chàng làm thơ.

Em có hay trời buồn trời chuyển mưa đó không?
Biết yêu em là biết nghe chờ mong.
Chuyện tình yêu muôn đời kiếp tới nay,
Nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai









ĐẦU DẠN THÙ TRÊN TƯỜNG VÔI TRẮNG ( NHẬT TRƯỜNG)
Có  một lần lòng nghe như khát khao nhiều
Lúc hai đứa mới nghe mình yêu
Lối về nhà em nghiêng dốc nắng hoang liêu
Thấy bâng khuâng thấy như còn thiếu.

Gái nhỏ nhiều lần nghe mơ ước riêng mình
ước mơ lúc trong tay người thương.
Sẽ trồng một loài hoa bên vách trinh thơ
những bông hồng thắm như tình mơ.

Nhưng đâu có ngờ rằng trời xanh kín mây dại,
lần yêu cuối trong đời là lần yêu trong lửa khói.
Cuộc tình mong manh chưa đẹp sắc thắm hoa hồng,
mà đạn thù in sâu cho tường trắng bỗng hoen mầu.
Người theo gót đơn vị từng ngày thương mấy cho vừa,
được tin bên chiến hào rằng người yêu không còn nữa
Trở về nơi xưa,
Trời còn giăng mưa cho nghe nặng yêu mến xưa.

Dấu đạn thù còn sâu trên vách hoa gầy.
Dấu che kín yêu đương từ đây.
Lính trẻ thương nhiều khi thương nhớ vơi đầy.
Sắc hoa hồng thắm trên tường xưa.

















Ngỏ  hồn qua đêm

Chiều bàn giao cho vùng đêm đen biên giới, theo cánh quân, anh đóng ven lưng chừng đồi, nghe muôn côn trùng than trong đêm buồn sầu thương thế nhân, hồn run tìm thức xoay trong vùng thương nhớ, len lén đưa anh qua bến mộng ngày xưa, chuyện ngày xưa, chia đều ra hai phe đánh, anh lấy cây làm súng bên em diệt thù, phe kia ngang tàng xua quân đốt nhà đuổi hai đứa ta, trò chơi tuổi xanh, đôi bên cùng nhau đánh, tương xác lẫn nhau như oán thù nghìn thu, tháng tháng tiếp nối thơ ấu ra đi anh giã từ cuộc chơi đó, đêm tiễn đưa anh, quay gót son mềm em đếm dài cây số thương, gói ghém quá khứ trong chiếc ba lô nơi tuyến đầu năm thao thức, giây phút suy tư len lén trong hồn nghe trái sầu rụng nữa đêm.
Nhìn hoả châu lưng trời soi kia đêm tối, anh ngỡ như ngày cưới hoa đang rợp trời, xin em tin rằng đôi ta bây giờ dù xa cách nhau, tình yêu ngàn năm không phai nhạt hương sắc , anh hứa yêu em trong suốt cuộc đời này.









1.Nhiều khi tôi muốn viết thư  thăm em
Về kể chuyện rừng xanh
chuyện vui buồn quân ngũ
chuyện quân hành đất đỏ
2nhiều đêm dài mưa đổ ?
Nhưng ngại em nhớ tôi chăng ?

Mười năm tôi xa mái trường yêu
mang theo bao hẹn hò
rời tuổi xanh học trò
Dù đời còn lắm mộng mơ !
Dù biết bao giờ,
tìm về người cũ hoa xưa ?

2.Giờ đây, nghe nói em đang vui say
Chiều hoa lệ thành đô
Vòng tay ngà đua nở
Dìu em vào giấc ngủ
cùng hoa đèn sáng tỏ
quay cuồng khúc hát đam mê
Hỏi em, ai sương gió đường xa
vai ba lô nặng đầy
Tay súng giữa đêm dài
miệt mài tranh đấu vì ai ?
Đừng để cho nhau
lời nguyện cầu đau xót ngày mai!
ĐK:
Nhớ đêm nào, đường về nhà em
có trăng lên sáng soi lối vào
Có đôi mình, cùng chung bóng hình
chung tiếng hát ấm êm ngày xanh

Nhớ câu thề, một lần chia tay
có hoa rơi cuối chiều nắng hè
Đến bây giờ, dù ai hải hồ
Xin em nhớ tiếng xưa đợi chờ
3.Làm sao
tôi nói hết trong trang thư
tình yêu gởi về em
Mười năm dài chưa mỏi
đời trai còn trôi nổi
vì nghe lời khắc khoải
quê mình đau xót em ơi!
Trời biên khu,
trăng vẫn sáng triền miên
Nhưng tim tôi lạnh đầy
Ngồi viết trang thư này
Gửi người em gái thành đô
Tôi vẫn chưa quên
lời nguyện câu ước ngày xanh.

Một người thợ  săn âm thầm
mang súng lang thang vào rừng .
Bầu trời bình minh muôn ngàn
tia nắng sớm xuyên màn sương.
Một vài cụm mây như
chùm hoa trắng bay trong trời xanh,
Rất xinh và rất xinh.
Kìa một bầy nai vương sừng
ngơ ngác phóng nhanh vào rừng .
Còn một bầy chim vô tình
vẫn hót líu lo đùa chơi.
Nào ngờ thợ săn đang cầm cây súng
bắn lên cành cây.
Chim chết chim lạc bầy
Ngay hôm sau cũng nơi này
Chim đang kêu vang gọi bầy .
Nào ngờ bên góc cây
Người thợ săn hôm trước
Núp thân sau lùm cây.
Chim yên tâm sống vô tình,
Yêu thương nhau trên đầu cành .
Đạn vụt bay đến nhanh
Cả bầy chưa tung cánh
Xác rơi trên đất lành .

Rồi người thợ săn âm thầm
mang súng mang chim trở về .
Lề đường bầy chim không thù
không oán hót cho người nghe .
Rượu nồng thịt thơm bao người
nâng chén no say đùa vui
Đâu biết chim ngậm ngùi .




QUE HUONG BO LAI ( TÔ HUYỀN VÂN )
Những ngày xa quê  hương
là những ngày mang đau thương.
Một ngày xa quê hương
là một ngày mang đau khổ

Một ngày không nắng ấm
và một ngày mong mưa rào
một ngày thiếu hơi thở
của đồng cỏ nước Việt Nam

Đất nào sinh ra tôi
mẹ hiền nào cưu mang tôi
Miền nào nuôi thân tôi
mà giờ này tôi xa rồi

Này dòng sông phơi nắng
kìa đồng ruộng lúa chín vàng
giờ này đã xa rồi
và ngàn đời nhớ Việt Nam

Hãy nhớ và hãy nhớ
người Việt Nam đang lạc loài
hãy thương và hãy qúi
người đồng bào ta với ta
hãy biết và hãy biết
rằng ngày mai khi ta về
hãy nhóm ngọn lửa hồng
đốt sáng vạn niềm tin

Gió chiều mang hương quê
lòng giật mình trong cơn mê
Ngày dài ôi lê thê
mà hồn mình như ê chề

Sài Gòn ta vẫn nhớ
Đà Lạt giàu trong mưa phùn
chiều nào biển Vũng Tàu
dòng tận cùng đến Cà Mau

Nhớ chiều quê hương ơi
Thật tận cùng xa xôi thôi
vùng trời Nha Trang xưa
và dòng Đồng Nai hững hờ

nào Cần Thơ nắng ấm
kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa rồi
và ngàn đời nhớ Việt Nạm









Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn ..

Một sáng nào nhớ không em?
Ngày chủ nhật ngày của riêng mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn, lắm tơ vương ..
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi,
quên cả tình yêu..(3 lần)










Nó  và tôi( song ngoc) 
Tôi nó  sinh ra nhằm chinh chiến 
mới quen nhau mà thương mến
Nó quê ngoài kia từ lâu lắm chưa lần về
Ngày tôi gặp nó
nét đăm chiêu đêm nhập ngũ
Thấy thương nhau nhiều quá
Ba tháng trong quân trường
cam go đã chai tầm hồn lính mới
Nó luôn bảo tôi đừng than oán chi cuộc đời
Vì khi nhịp súng vẫn đêm đêm vang vọng mãi
Tao mày nào được vui
Hôm chia tay hai đứa cùng bùi ngùi
Ngày mai nó tôi trên ngưỡng cửa cuộc đời
Giận nhau gắn vui, dù cho vành môi
sẽ khô mấy cũng mỉm cười
Hai năm sau mới có thư về
Nhìn con dấu ghi nơi nắng cháy biên thùy
Người quen cho biết tin.
Bạn tôi thân mến đã liệt oanh
ngã xuống khắp đơn vị tiếc thương
Ðôi đứa đôi nơi ngày đầu tiên
biết tin nhau là tin cuối
Chát cay đầu môi chiều
khu chiến mưa sụp sùi
Nhìn trong lòng giấy
nét quen xưa nghiêng đỗ gãy
Nó đi nhưng còn đây
Muôn lớp trai đi nghìn sau
theo dấu chân đi vào thiên lý
Biết bao người trai
nợ xương máu không trở về
Người đi vào tôi
vẫn lưu danh cho đời mãi
Nó anh hùng ngày mai



 
Han mac tử  ( trần thiện thanh)
Ngâm Thơ: Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Trăng năm` yên trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ươc' hẹn hò.

Đường lên dốc đá nữa đêm
trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó thuở nào trăng
Hàn Mặc Tử đã qua
Ánh trăng treo nghiêng nghiêng
bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương,
như nức nở dưới trời sương
Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ
bước chân ngườị Tìm về những đêm buồn
Đường lên dốc đá nhớ xưa
hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm xót thương
cho chàng cuộc sống phế nhân
Tiêc' thay cho thân trai một
nưã đơì chưa qua hêt'
Trách thay cho tơ duyên chưa
thăm' nông` đã vội tan
Hôn` ngât' ngây điên cuông` cho
trơì đât' củng tang thương
Mà khổ đau niêm` riêng.
ĐK: Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ,
dâú thân nơi nhà hoang
Mộng Càâm hơĩ thôi đưng` thương
tiêc', tuỉ cho nhau mà thôi
Tình đã lỡ xin một câu hưá,
kiêp' sau ta tròn đôi
Còn gì nưã thân tàn xin để
một mình mình đơn côị
Tìm vào cô đơn đât' Quy Nhơn
gâỳ đón chân chàng đên'
Ngươì xưa nào biêt', lôí xưa
ngập đương` pháo cươí kêt' hoa
Chôn' hoang liêu tiêu sơ
Hàn âm thâm` ôm trăng vỡ
Khóc thương thân bơ vơ
cho đên' một buôỉ chiều kia
Trơì đât' như điên cuồng
khi hôn` phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu
Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng .





Trang tàn trên hè phố( phạm thế  mỹ)
Tôi lại gặp anh
Người trai nơi chiến tuyến
Súng trên vai bước lê qua đường phố
Tôi lại gặp anh
Giờ đây nơi quán nhỏ
Tuỗi 30 mà ngỡ như trẻ thơ
Nhớ gì từ ngày anh xa mái trường
Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường
Lối gầy về nhà anh hoa phượng thắm
Màu xanh áo người thương
Nắng chiều đẹp quê hương
Hay nhạc buồn đêm sương

Tôi lại gặp anh
Trời đêm nay sáng quá
Ánh trăng như hé tươi sau ngàn lá
Tôi lại gặp anh
Đường khuya vui bước nhỏ
Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua
Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở
Kỷ niệm từ ngày xưa chưa xóa mờ
Ánh đèn vàng ngoài ô vẫn còn đó
Bạn anh vẫn còn đây
Sống cuộc đời hôm nay
Với bọn mình đêm nay
Anh sống đời trai giữa núi đồi
Tôi viết bài ca xây đời mới
Bờ tre quê hương
Cây súng anh gìn giữ
Tôi hát vang giữa đời để người vui
Thôi mình chia tay
Cầu mong anh chiến thắng
Ánh trăng khuya sắp tàn trên hè phố
Thôi mình chia tay
Rồi mai đây có về
Quà cho tôi anh nhớ chép bài thơ
Nắng đẹp của bình minh đang hé chờ
Nỗi buồn vui biệt ly chưa xóa mờ
Súng thù từ rừng sâu vẫn còn đó
Đừng lưu luyến gì đây
Thôi bọn mình chia tay
Thôi bọn mình chia tay


Đôi Ngã Chia Ly
Sáng tác: Khánh Băng

Anh ơi nép vào lòng nhau
Má kề bên nhau ta nhắc chuyện ngày qua
Cho mối duyên thêm đậm đà

Em ơi nếu mà sau này giấc mộng không thành
Thì đành đôi ngã chia ly
Chớ đừng u sầu làm chi

Anh ơi anh hỡi duyên tình dù lắm thương đau
Nhưng lòng ta mãi yêu nhau
Cho thời gian không úa màu

Em ơi em hỡi xuân về nào có đâu xa
Nếu mà mỏi gót bôn ba
Ta về nối lại tình nhau

Anh ơi nếu còn yêu nhau
Nhé đừng gặp nhau cho luyến lưu khi biệt ly
Thêm vấn vương làm gì

Em ơi có ngờ đâu rằng
Khúc nhạc chưa tàn mà vội xa cách em ơi
Đôi ngả biết tìm về đâu






Chắp tay lạy người( trúc phương)

Tôi chắp tay xin lạy tôi lạy người đời
Lạy bạn bè lạy anh đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
ghi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.

Tôi chắp tay xin lạy đêm ngủ thật lạ
Mà lạnh đầy cô đơn buốt thịt da
Ôm mối tình liêu trai
Cơn mê vùng trôi xa khỏi tầm tay
Để tôi nói ghét người yêu người.

ĐK:
Khơi thêm đau vết thương đời mang
Nhớ yêu đương, nỗi nhớ bàng hoàng
Bạn thân trở mặt người yêu xa dấu tay rồi
Lạy người cho tôi biết buồn
Nên sau đã trở thành oán hờn.

Tôi chắp tay xin cám ơn thật vội vàng
Để được bình yên trên bước ngựa hoang
khi yêu hoài phôi pha
Ghi trong bài ca cho người phụ ta
Lời tha thiết cũng thành xa lạ.



Mẹ  Tôi( Nhị Hà)
Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngày
Mẹ tôi đau buồn nặng trĩu đôi vai
Bao năm nuôi đàn trẻ thơ nhỏ dại
Cầu mong con mình có một ngày mai

Mẹ tôi nắng mưa chẳng ngại nhọc nhằn
Mẹ tôi mỉm cười nhìn bóng con ngoan
Không than không phiền dù lâm hoạn nạn
Lòng tin con mình xứng thành người dân

Chiều chiều, bên liếp lều tranh
Mẹ tôi đứng đợi đàn con
Trước gió tóc trắng loa xòa
Đôi mắt dịu hiền như bể tình thương

Lòng người mong ước ngày sau
Đàn con xứng thành người dân
Nhưng nay con đã nên người
Thì nay còn đâu bà mẹ hiền xưa

Chiều nay đốt hương tưởng niệm trước mồ
Nhìn khói đau lòng tưởng nhớ năm xưa
Công ơn sinh thành ngày nao đền trả
Mẹ ơi con nguyền nhớ lời mẹ khuyên .





1961 (tuấn khanh- hoài linh)

Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài
Quãng đời tôi tầu đêm vắng không người,
vẫn lặng trôi ..
Tôi là người tha hương đi bốn phương
Anh là người quân nhân vui gió sương
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay ...

Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ
Gót chân in ngàn muôn lối sông hồ
áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình aỉ
Hoa nào mà không phôi pha sắc hương,
ân tình nào mà không gây vấn vương?
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm thương..

Dĩ vãng tìm đâu thấy, như bóng mây chiều
Đang lững lờ theo gió bay..
Cốt xóa tình xưa ấy,
Ngân tiếng tơ chùng để tìm quên hương đắng cay

Muốn nhắn nhủ thời gian
Ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân
áo trắng màu sương gió
Ngưng gót xuôi ngược để tìm về nơi bến mơ ..

Quán nửa khuya bạn tôi chia tay nhé
Nhớ nhau chăng là mỗi lúc đêm về
Xiết chặt tay để ghi phút phân kỳ, tiễn người đi ..
Sa trường anh lại đi vui gió sương
Sông hồ gợi trong tôi bao luyến thương
Tôi ghi nhớ giây phút ấy nào nguôi, bạn đường ơi ...







Tình bơ  vơ( lam phương)
Càng nhìn em yêu em hơn và  yêu em mãi
Dù phút êm đềm xa xưa nay đã đi vào quên lãng
Trời vào thu việt Nam buồn lắm em ơi
Mây tím đang dâng cao vời
Mà tình yêu chưa lên ngôi

Ngày mình yêu
Anh đâu hay tình ta gian dối
Để bước phong trần tha hương
Em khóc cho đời viễn xứ
Về làm chi rồi anh lặng lẽ ra đi
Gom góp yêu thương quê nhà
Dâng hết cho người tình xa

Anh đâu ngờ
Có ngày đàn đứt dây tơ
Một phút tim anh ơ hờ
Trọn kiếp anh vương sầu nhớ

Nói đi em cả đời mình mãi đi tìm
Cả đời mình xây ước mơ
Cho ngày mộng được nên thơ
Cuối cùng là tình bơ vơ

Cho anh xin một đêm trăn trối
Gởi đống tro tàn năm xưa
Dâng hết cho lần yêu cuối
Rồi từng đêm
Từng đêm nhịp bước cô đơn
Em khóc cho duyên hững hờ
Anh chết trong mộng ngày thơ



Sầu lẻ  bong (Anh Bằng) 
Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ  thêm
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay... xé tâm hồn
Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu
Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng
Đau thương từ lúc vừa bước chân
Vào đường yêu

Đêm ấy mưa rơi nhiều
Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly
Nghe tim mình giá buốt
Hồi còi xé nát không gian
Xót thương vô vàn
Nhìn theo bóng tàu dần khuất trong màn êm
Mùa thu thương nhớ bao lần đi về có đôi
Mà người còn vắng bóng mãi
Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay... đã phai rồi
Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên
Đời việc gì đến sẽ đến
Những ai bạc bẽo mình vẫn không... đành lòng quên


 
Đôi Ngã Chia Ly (
Sáng tác: Khánh Băng

Anh ơi nép vào lòng nhau
Má kề bên nhau ta nhắc chuyện ngày qua
Cho mối duyên thêm đậm đà

Em ơi nếu mà sau này giấc mộng không thành
Thì đành đôi ngã chia ly
Chớ đừng u sầu làm chi

Anh ơi anh hỡi duyên tình dù lắm thương đau
Nhưng lòng ta mãi yêu nhau
Cho thời gian không úa màu

Em ơi em hỡi xuân về nào có đâu xa
Nếu mà mỏi gót bôn ba
Ta về nối lại tình nhau

Anh ơi nếu còn yêu nhau
Nhé đừng gặp nhau cho luyến lưu khi biệt ly
Thêm vấn vương làm gì

Em ơi có ngờ đâu rằng
Khúc nhạc chưa tàn mà vội xa cách em ơi
Đôi ngả biết tìm về đâu


















CHUYEN TAU HOANG HON
Chiều nao, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà
Hoàng hôn.. đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi.

Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.

Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nao - cách đôi tình. Đường bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối, Hướng theo một bóng người.

Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ, Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,
Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai, Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn, Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn ...



CHUYEN CHUNG MINH
Đêm nay em ngồi lặng yên nghe anh kể chuyện xưa
bao năm lắng trong tim
Tình mình từ thuở đôi mươi, mà ta chưa biết,
nên để lỡ duyên đời
Nghiêng nghiêng đôi nét mực xanh trong lưu bút ngày xanh em đã viết tặng tôi

Mộng đời còn có đêm nay, ta hò hẹn nhau đây,
ôn lại chuyện chúng mình.
Đời anh đã bao phen gió sương gót chân in chiến trường
Làm quen với đêm canh gió lộng, với mưa khuya núi rừng

Đời tôi ngày ngày khi chiều chết trên đường phố
Giọng ca nhịp đàn mang về tám hướng tâm tư
Dù xa nhau em ơi, lòng ta luôn nhớ đời,
vì chờ mong còn dài
Mai nay anh đi rồi, làm sao em ngăn được,
thà vui đi cho trót đêm nay
Nhiều lần mình trắng bàn tay, như chuyện xa xưa ấy,
xin đừng nhớ hay buồn

Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi,
thôi thương tiếc mà chi
Đường về ngõ tối hai nơi, có phải vì sao rơi,
đêm hò hẹn hết rồi




CAN NHA MAU TIM

Ca sĩ: Chế  Linh - Hương Lan

Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ
dáng xinh xinh một ngườị
Được nghỉ hai ngày phép, mất hai hôm làm quen
em mới cho mình biết tên.
Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền,
thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành
Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé ...

Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím
biết em đang trộm nhìn.
Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi
chưa thấy ai vừa ý thôị
Đời người con gái, mơ sa giữa lưng trời,
hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cườị
Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng ...

Đời anh đây đó mười phương,
gặp em anh đã thương, càng thương.
Thương đôi môi đầy nhựa sống.
Thương tia mắt dào dạt sóng.
Tuổi ngọc xuân son, nét ngà uốn trăng tròn

Đời em cao vút Trường Sơn
gặp anh em ước mong gì hơn.
Cho anh bông hồng còn thắm,
cho anh trái ngọt vườn cấm,
và còn cho nữa tiếng ru trẻ thợ

Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói,
mến nhau qua nụ cườị
Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em,
lưu bút ghi vài đứa quen.
Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu
chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng trên đầụ
Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...!





CHUYEN 3 NGUOI
Mình có  ba người
Vừa đúng nét đôi mươi
Những chiều mây lưng đồi
Tầm mắt hướng xa xôi,
Ngày sau một hai trong ba đứa
Không chung đường
Chắc nhớ nhau nhiều lắm

Người lướt mây trời
Vui kiếp sống không trung
Với một kẻ đi tìm
Vào sóng nước mênh mông
Còn riêng mình tôi vai ba lô
Về khu chiến
Nghe đường dài thêm

Chia tay thế là đường ai nấy đi
Cũng là màu xanh chiến y
Chỉ gặp nhau thoáng như làn gió
Với nét viết trong thơ
Đôi khi thấy buồn về thăm chốn xưa
Đôi mắt đẹp mà cả ba đứa ưa
Xa em vài tháng mà giờ trăng tròn lắm
Muốn hoài ghé thăm

Mình có ba người
Mà kiếp sống buông trôi
Đứa này ở ven trời
Thì đứa khác ra khơi,
Hợp xong lại tan
Trong giây lát xa không đành
Thế mới thương đời lính

Đường phố khuya rồi
Chênh chếch bóng trăng soi
Uống cạn hết ly này
Ghi nhớ mãi đêm nay
Mình ba người tuy không gian
Chia làm muôn lối
Nhưng là một thôi…




THUONG VE QUAN TRO
Biết rằng anh sẽ  buồn 
Ngày mai đến nhà tôi
Mong thăm người bạn cũ
Dừng bước chân dầu ngõ
Anh thấy nhà chơ vơ
Không tiếng cười trẻ thơ
Người người như dợi chờ
Một màu lam thương nhớ
Hỏi thăm anh mới biết
tôi lên dường tòng chinh
Giờ tôi nghiệp lính
Đời tôi đã vướng kiếp
phong trần rồi bạn ơi.

Những chiều vui thành phố
Anh có thương tôi đang
gác giặc ngoài biên khu
Hay hành quân rừng sâu
Bàn tay sạm nắng cháy
không còn như ngày xưa
Khoảng thời gian nào dó
Tôi chiếm huy chương xin
phép về nhà thăm anh
Mơ một đêm trời thanh
nằm chung chuyện vãn trút
tâm sự riêng lòng mình

Lúc này nơi quán trọ
Buồn vui có gì không
biên thư kể chuyện nhé
Làm lính oai hùng đó
Nhưng cũng nhiều gian lao
Anh biết rồi tại sao
Đừng hẹn tôi ngày về
Vì đường xa thiên lý
Đời trai như chiến sĩ
Kinh Kha một lần đi
Bạn anh vì nước
Vì anh vì máu thắm
da vàng người Việt Nam


24 GIO PHEP
Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ 
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ

Cửa tâm tư là mắt nên khi đối mặt
Chuyện buồn dương gian lẩn mất
Đưa ta đi về nguyên thủy loài người
Lời yêu khi muốn ngỏ vụng về
Ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay


Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về
Thời gian còn lại anh cho em tất cả em ơi
Ta đưa ta đến đỉnh tuyệt vời
Đêm lạc loài giấc ngủ mồ côi

Người đi chưa đợi sáng
Đưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui rủ xuống
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
Ngừng trong đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ






BAY NGAN DEM
Bảy ngàn đêm góp lại thành lời
Qua bảy ngàn đêm, những người trai thành sử rạng ngời
Những người em thắm giọt son môi

Bảy ngàn đêm ta biết yêu rồi
Em về với người, cho chị thêm vui
Anh lớn khôn rồi, anh ra chiến trường cho mẹ anh vui

Ôi cả thời gian, tóc mẹ bạc màu, áo chỉ sờn bâu
Đêm qua đêm súng ru em ngủ, còn đâu nồng nàn

Bảy ngàn đêm, giấc ngủ chưa tròn, giấc ngủ hao mòn,
cơn mơ thành, mắt lo âu

những vành môi khép lại chờ người
dành trọn nụ cười
Ôi bảy ngàn đêm
Những người anh hay tỏ tình đời
Những người em hết dạ thương tôi
Bảy ngàn đêm, ta yêu biết yêu người
dẫu về với người, chưa trọn đêm vui
qua phút êm đềm, nay ta đã thành duyên nợ trong tim

Ta trở về đây tóc mẹ bạc màu, áo chỉ sờn bâu
đêm thiên thâu, gối em ru ngủ bằng câu chuyện tình
Bảy ngàn đêm, mắt có canh hờn
giấc ngủ mong chờ qua cơn thành
bây giờ là đây






ANH BIET EM DI CHANG TRO VE

Anh biết em đi chẳng trở  về 
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về

Không phải vì anh, chẳng tại em
Hoa thu tàn tạ, rụng bên thềm
Ân tình sớm nở, chiều phai úa
Không phải vì anh, chẳng tại em

Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc đam mê
Thôi đành xóa lời thề trăng nước
Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi

Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền
Đàn xưa đã lỗi khúc tơ duyên
Tơ trời không đượm tình âu yếm
Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền

Bể cạn sao mờ, núi cũng tan
Tình kia sao giữ muôn vàn
Em đừng giận tình phai úa
Bể cạn sao mờ, núi cũng tan

Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về


THƯ CHO VỢ HIỀN

Tôi ở đơn vị  xa
Đã lâu không về nhà
Khu chiến từng quen tên
Thu nằm nơi trận tuyến,
Xuân trấn ngoài ven biên.
Thư muốn gởi về em.
Chắc em không nhận được
Vì quê nghèo xa quá đâu có người mang thư,
Anh biết mình lo âu.

Ngày đó anh còn nhớ buổi đăng trình em bồng con đứng nhìn.
Ngoài kia trống giục quân reo bao lớp trai anh hùng, đã tìm ra
chiến trường.
Còn nhớ con mình ngày đó tháng chưa tròn anh đặt tên chúng mình.
Giờ con biết đọc hay chưa?
Hay nhắc tên ba hoài để em nhớ thương thêm.

Hoa nở trên cành mai
Biết xuân nay lại về
Bên chiến hào đồn xa
Mua quà xuân chẳng có,
Anh đã vội biên thư
Thư biết em chẳng được
Vẫn ghi cho đẹp tình.
Mùa xuân này không đến cho chúng mình bên nhau,
Thư viết :"Hẹn xuân sau".









Lời tình viết vội

Sáng tác: Trần Thiện Thanh
Trình bày: Trường Vũ


Bao năm xuôi ngược khắp miền hành quân ngày đêm..
Gian lao nhưng lòng vẫn nặng tình yêu nuối sông...
Cho nên nhiều khi biết người yêu nhớ...
Trang thư vài câu làm tin thế thôi ...
Nàng hay trách hờn người tình biên ải ...
Hỏi rằng vì sao nỡ đành nhạt phai ....

Em ơi cho dù súng thù giờ đây lẻ loi ...
Nhưng anh vẫn còn trách nhiệm vì dân dấn thân..
Nên thư của anh vẫn là thư lính..
Trong đêm rừng sâu đèn sao sáng soi ...
Vài câu viết vội lời tình chân thành...
Mong người em yêu thấu hiểu lòng anh...

Khi non nước còn giặc thù,
Em chấp nhận lời nguyện đời trai dâng nuối sông.
Bao nhiêu ái tình của lòng,
Em cố đợi trùng phùng trên vùng quê hương.
Cho dẫu mai sau còn dang dở,
Và còn những ngày cách chia.
Em là Tô Thị nhìn bến trông chồng...xa ngoài chân mây,
Cầu mong cho người sử quý lưu danh...

Em anh yên lòng an phận người thương chờ mong...
Mai đây thanh bình trở lại đời vui thắm thêm
Anh xin vì em đáp lời nhung nhớ...
Nâng niu hồn em bằng trăng đắm say ...
Cỏ hoa chất đầy thuyền về bến mộng...
Trên vùng yêu đương kết nụ tầm xuân...


Ngày em còn bên tôi

Sáng tác: Chưa biết
Trình bày: Trường Vũ


Ngày còn em bên tôi đời là xuân với vạn câu cười...
Ngày còn em bên tôi trăm niềm vui nhớ thương hờn dỗi...
Ngày còn em bên tôi, ngày còn nghe yêu dấu lên môi...
Tiếng đẹp lời êm trên môi, có gì đẹp hơn em ơi !!!
Ngày còn em bên tôi là còn mơ với mộng trong đời...
Ngày còn em bên tôi trăng còn soi bước đôi về tối...
Ngày còn em bên tôi, ngày còn nghe câu hát lên khơi...
Gió lộng chiều ru chơi vơi, ước mộng tìm phút mê đời...
Ngày em...... đến bên tôi lần cuối mắt lệ nhòa tiếng phân ly, khóc một lần cho mãi mãi... xa nhau từ đây thôi hết rồi mơ ước xưa...
Để rồi em xa tôi trời vào thu lá đổ ngập lòng...
Để rồi em xa tôi cho mùa đông tuyết dâng ngập lối...
Còn gì đây em ơi ! còn lại đây trong phút giây thôi...
Giữ đời lời cuối cho nhau kỷ niệm mình thuở ban đầu...









Đoạn tái bút

Sáng tác: Tú Nhi
Trình bày: Trường Vũ


Ta xa rồi em nhé, đường em, em bước vui
Đừng về bên gác trọ, để mặc tôi với đời
Tôi đi thật xa, quên hết chuyện ngày qua
Ở đây dù mưa gió, một mình tôi sẽ đi qua

Tôi đi tìm bôi xóa, tình em trong mắt tôi
Lời nào hai đứa nguyền, và tìm quên kỷ niệm
Men cay từng đêm, cũng chỉ đầy đọa thêm
Tình nhân, tình nhân hỡi! Giờ xa cách nhau rồi!

Tôi, tôi ngỡ em còn thơ, nên lòng tôi ước mơ
Và thầm yêu tha thiết, và nguyện sẽ tôn thờ
Đâu ngờ, nhọc nhằn trong tình yêu
Giờ đây xót xa nhiều

Cơn mưa nào chưa dứt, buồn riêng ai trót mang
Tình nào không chuốt chải, tình nào luôn thắm hoài
Tôi không giận em chỉ trách mình tơ duyên
Vòng tay nào tôi với, chừ xa cách nhau rồi!






Không giờ rồi

Sáng tác: Vinh Sử
Trình bày: Như Quỳnh - Trường Vũ


Không giờ rồi anh ngủ đi thôi
Hơi đâu mà lo lắng anh ơi
Bọn mình nghèo túng đến cho quen
Ngày sau giàu có mới thương thêm
Chẳng lẽ nghèo hoài hay sao?

Không giờ rồi anh biết chưa anh?
Sao anh còn thao thức trong đêm
Thà nghèo mà biết mến thương nhau
Còn hơn giàu có đổi thay mau
Thôi anh đừng buồn nhé anh...

Anh ơi! Anh suy nghĩ chi từng giờ
Cho em gối chăng ơ thờ
Gần nhau như bơ vơ tội lắm!
Anh ơi! Rằng trời sinh voi sinh cỏ
Đâu ai đói mà anh lo
Thôi anh đừng buồn nhé anh..!

Không giờ rồi anh ngủ cho say
Mai đây còn lo kế sinh nhai
Dù bọn mình vẫn trắng đôi tay
Vẫn tin hạnh phúc ở tương lai
Không bao giờ tình nhạt phai..!!






Một mai giã từ vũ khí

Sáng tác: Ngân Khánh
Trình bày: Trường Vũ


Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn
Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi
Ngoài con tim héo em ơi !
Xin trả lại đây, bỏ lại đây
Thép gai giăng với lũy hào sâu
Lổ châu mai với những địa lôi
Ðã bao phen máu anh tuôn, cho còn lại đến mãi bây giờ

Trả súng đạn này, ôi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu
Với cây đa khóm trúc hàng cau
Với con đê có chiếc cầu tre
Ðã bao năm vắng chân anh
Nên trở thành hoang phế rong rêu

Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu

Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
Bạn anh đó đang say ngủ yên
Xin cám ơn ! Xin cám ơn ! Người nằm xuống

Ðể có một ngày, có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta, còn vòng tay
Mở rộng thương mến bao la.
Chuông chùa làng xa, chiều lại vang
Bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê
Có con trâu, có nương dâu
Thiên đường này mơ ước bao lâu.






Tâm sự người hát bài quê hương

Sáng tác: Ngân Khánh
Trình bày: Trường Vũ


Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát nhạc buồn
Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát dân ca
Xin đừng hỏi tôi đừng hỏi tôi
Đừng hỏi tôi, sao tôi hay hát ngoài chiến trường
Sao tôi không hát ở vũ trường
Say mê theo vũ điệu nhiệt cuồng thị thành
Tôi phải làm sao
người ơi, người ơi...
Chắc người cũng hiểu rằng
Quê mình từ lâu lửa binh...
lửa binh gieo tang tóc triền miên
Bây giờ bình yên, dù bình yên...
nhưng khăn sô thiếu phụ vẫn còn
nhưng anh em thiếu hụt hao mòn
Nên tôi hay hát lời nhạc buồn quê hương
Người ơi bởi tôi không là gỗ đá
Trong tôi, trong tôi chan chứa tình người
Nên trên môi tôi
Trên môi tôi hay thiếu nụ cười
Vì nụ cười là nước mắt khô
Mà người đời che lấp đau thương
Người ơi tôi không dối mình dối đời
Xin người hiểu cho
Dù tôi, dù tôi vương tơ kiếp nợ tằm
Nhưng người hiểu cho
Hồn tôi, hồn tôi ôi chan chứa tình quê
Nên cả đời tôi
cả đời tôi, tôi say mê khúc nhạc u buồn
Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm
Như yêu sông núi mình, một trời khổ đau





Lời đầu năm cho con

Sáng tác: Nguyên Thảo
Trình bày: Duy Khánh


Lời đầu năm ba viết cho con
Chuyện quê hương khói lửa rã mòn.....
Ba vẫn miệt mài thân chinh chiến
Nên biết rằng con chẳng được vui
Ngày đầu năm sẽ vắng tiếng cười

Lời đầu năm tha thiết bao la
cho con yêu để gọi là quà
Nơi chiến trường quà xuân đâu có
Chỉ còn đây những vỏ đạn đồng
Với loài hoa hư không

Cho con niềm vui đó
Mùa xuân có hoa có cỏ
con vui đầy tuổi ngọc ngà
Một mai quê hương không còn chinh chiến
Ba sẽ về bên con
Bỏ đi ngày tháng mỏi mòn

Lời đầu năm thêu bướm thêu hoa
Cho con vui để gọi là quà
Ba chỉ còn niềm tin sau cuối
con hãy chăm chỉ học nên người
Nỗi niềm xa ba vui...
* **










Màu tím hoa sim

Sáng tác: Duy Khánh
Trình bày: Duy Khánh
Thâu âm trước 1975
Thơ: Nguyễn Hữu Loan

Nàng có bao người anh đi bộ đội Những đứa em nàng, có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh
Khi tóc nàng xanh xanh Tôi người chiến binh xa gia đình Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân Nàng cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo Tôi ở đơn vị về .Cưới nhau xong là đi

Từ chốn xa xôi nhớ về ái ngại Lấy chồng đời chiến chinh Mấy người đi trở lại Mà lỡ khi mình không về Thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê

Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người gái nhỏ hậu phương Tôi về không gặp nàng Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương tàn lạnh vây quanh

Tóc nàng xanh xanh Ngắn chưa đầy búi Em! em ơi giây phút cuối Không được nghe em nói Không được trông thấy nhau một lần Ngày xưa nàng thích hoa sim tím Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa

Một chiều rừng mưa Ba người anh từ chiến trường đông bắc Được tin em gái mất trước tin em lấy chồng Trời gió sớm thu về, gờn gợn nước sông

Đứa em nhỏ lớn lên Ngỡ ngàng trông ảnh chị Khi gió sớm thu về cỏ vàng quanh mộ chí Nhưng chiều hành quân qua những đồi sim Những đồi hoa sim Tím cả chiều hoang ôi biền biệt

Nhìn áo rách vai, tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu...









Những đóm mắt hỏa châu

Sáng tác: Hàn Châu
Trình bày: Duy Khánh


Có những đêm dài, anh ngồi nhìn hỏa châu rơi
Nghe vùng tâm tư cháy đỏ xoay ngang lưng trời
Những đóm mắt hỏa châu bừng lên trong màn tối
Như mắt em sáng ngời, theo anh đi ngàn lối
Những đêm không ngủ anh ngồi tâm sự cùng hỏa châu rơi..

( => ĐK:........... )

Dưới ánh châu hồng, anh ngồi gọi thầm tên em
Mơ một ngày mai pháo nổ vang trên lối về
Những đóm mắt hỏa châu là hoa đăng ngày cưới
Khi chiến chinh hết rồi, tương lai ta tìm tới
Có nhau trong đời đêm trường không sợ lạc loài yêu thương...

Đ.K.:
Ôi đẹp làm sao, màu hỏa châu
Đêm đêm tô son, tô phấn những con đường
Ôi những con đường mang nặng đau thương
Cho anh nhận diện quê hương giữa đêm đen buồn
Bằng những giòng sông chảy xuôi đêm trường
Ôi những giòng sông nhẫn nhục đau thương...






Trong tầm mắt đời

Sáng tác: Tú Nhi
Trình bày: Chế Linh


Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa
Bạn thân ngoảnh ngơ như người xa lạ
Người mình bao năm chăn gối
Bây giờ còn dối gian nhau
Mấy ai trong đời hiểu thấu.

Tiền khô cháy túi có ai hiểu ai
Nhiều khi bỏ đi như kẻ không nhà
Đọa đày trong cơn men đắng
Ôi đời còn lắm phong ba
Biết bao ước vọng trôi qua.

Còn nhớ bao năm xa rồi
Đời thơ tuổi đó rong chơi
Chưa yêu đương, chưa lần thương nhớ một người
Bây giờ tình đến với tôi, như mây hững hờ mây trôi.

Từ khi biết nhớ, biết thương rồi yêu
Là khi biết đau, biết khổ trong chiều
Người đời điêu ngoa, gian dối
Ước hẹn thù kiếm xa xôi
Có chăng chỉ là mơ thôi.






Sáng tác: Anh Bằng
Trình bày: Chế Linh


Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo
Ngày nó sống kiếp lang thang
Ngẩn ngơ như chim xa đàn
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn

Mẹ nó ra đi khi còn tấm nhỏ
Một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no
Cuộc sống đói rách bơ vơ
Hỏi ai ai cho nương nhờ
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ

Đêm đêm nó ngủ một manh chiếu rách co ro
Một thân côi cút không nhà
Thân em lá cỏ bạn quen ai có đâu xa
Thằng tư con tám lê la trên phố xa hoa

Mẹ nó qua đời nên đời nó khổ
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no
Nhiều lúc nó khóc trong mơ
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ
Bao giờ cho đến bao giờ




Tôi đưa em sang sông

Sáng tác: Nhật Ngân
Trình bày: Chế Linh


Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm
Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em
Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa
Chẳng lẻ chung một lối về mà nở quay mặt bước đi

Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần
Sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gió buốt trái tim
Nếu tôi đừng đưa em, thì chắc đôi mình không quen
Đừng bước chung một lối mòn, có đâu chiều nay tôi buồn

Rồi thời gian lặng lẽ trôi,
Đời tôi là chiến binh đi khắp phương trời
Mà đời em là ước mơ,
Đẹp muôn ngàn ý thơ, như ngóng trông chờ

Hôm nao em sang ngang, bằng xe hoa thay con thuyền ?
Giờ phút cuối đến tiễn em, nhìn xác pháo vướng gót chân
Gót chân ngày xa xưa sợ lấm trong bùn khi mưa..
Nàng đã thay một lối về, quên cả người trong gió mưa